Friday, July 10, 2015

fare thee well, good eyes.

Back in March, when I took my parents to the Fleetwood Mac concert in Charlotte, Jacob and I found ourselves half horrified, half amused when soon after taking our seats, my dad reached into my mom's purse and produced a pair of binoculars.   

He immediately put them to his eyes and began scanning first the crowd, then the stage, his arms at a perfect 90 degree angle.  For several minutes, while Jacob and I chuckled about how this was our first "concert with binoculars" experience, we'd hear my dad randomly shouting out all the things he could see.

When he was done, he handed them over to me and I reluctantly and embarrassingly took a turn, pointing the lenses directly at the stage.  There, in crystal-clear vision, was my love, my hero Stevie Nicks.  I could see the sparkle on her dress as she twirled and could tell what shade of red lipstick she was wearing.  Our seats were pretty good - but this view was magical. 

Then Jacob, likely resigning to a "can't beat them, join them" mentality, also had a look.

"In all my years of concert-going and obsession with good seats," he admitted, "I can't believe I've never thought to bring binoculars."

And it wasn't just us - just like other "enhancements" often passed around at shows - we passed my dad's binoculars around to our seatmates and quickly made friends.  They were a hit.

So for an early semi-ironic-but-actually-I'm-sincerely-excited-to-have-them birthday present, I bought Jacob a pair of his very own binoculars.  Actually I've had to buy him two pair since the first pair I bought were the size equivalent of two telescopes fused together and hardly appropriate for concert viewing.  That pair had to be returned.  Whoops.

Since the purchase, we've taken these new set of eyes to see the Rolling Stones at Bobby Dodd Stadium in Atlanta and to see the Grateful Dead kick off their Fare Thee Well tour in Santa Clara, California.

UntitledUntitled

None of these bands needed any kind of enhancements - especially not binoculars - and describing these events as simply concerts feels like a gross injustice.  Nostalgia-evoking, tear-producing, life-altering musical experiences more accurately represents my feelings about seeing, possibly for the last time, the bands that helped lay the foundation of my music education.

  UntitledUntitled

And a reunion of old friends.

Untitled

And also middle-aged people wearing bear costumes.

 Untitled
There's nothing quite like showing up to a concert's farewell tour with binoculars to let everyone, "I'm old, folks and I've pretty much given up."

Thankfully, though, there's also nothing quite like the perspective of getting older to help us stop caring what everyone else thinks.  I may be going to hell in a bucket, but at least I'm enjoying the ride, with my binoculars in hand.

IMG_1203
11403072_10205377324605354_6211815405127221573_n

3 comments:

  1. đồng tâm
    game mu
    cho thuê nhà trọ
    cho thuê phòng trọ
    nhac san cuc manh
    số điện thoại tư vấn pháp luật miễn phí
    văn phòng luật
    tổng đài tư vấn pháp luật
    dịch vụ thành lập công ty trọn gói

    “Đương nhiên phải chịu kiểm tra! Chẳng lẽ ngươi còn kinh ngạc quái lạ hay sao?" Âm Vô Thiên đắc ý nói: "Xem ngươi bộ dáng mày lệch mắt lé này, không thể là người tốt! Mau chóng xuống dưới chịu trói, tứ gia ta tha cho ngươi một con đường sống!"

    “Tứ gia?!" Úy công tử nhất thời liền ngay cả phổi cũng tức nổ rồi.

    Đối với Sở Dương, ta là thiếu nhân tình người khác, hơn nữa coi như là có quen biết, cố nén cũng liền không có chuyện gì, lại nói việc này vẫn là chính mình lập ý phải giúp hắn một cái bận bịu liền không so đo.

    Nhưng không nghĩ tới chính mình giúp đỡ lại có thế giúp đi ra một cái phiền toái lớn, hơn nữa chính mình nói ra một thành lực lại không dễ thay đối, đang cực kì buồn bực, trước mặt chính mình lại có thế lại đụng đi ra một vị tứ gia!

    “Đúng! Chính là tứ gia ta!” Âm Vô Thiên ưỡn ngực, uy nghiêm nói: “Còn không đi xuống, đợi đến khi nào?"

    “Ta đi xuống bà tổ của ngươi!" Úy công tử mắng to một tiếng bốp một bạt tai liền đánh đi qua.

    Âm Vô Thiên giận dữ, nhưng còn chưa giận lên, một cái tát liền đến trước mặt, vội vàng che chắn, nhưng lại không ngăn cản kịp, bốp một tiếng trên má phải đã trúng một cái tát.

    Một bạt tai này cực nặng!

    Trong phút chốc Ârn Vô Thiên bị đánh trong đầu một trận hỗn độn, thất điên bát đảo ngã về phía trước, trong lòng còn đang nghi hoặc! Ta kháo như thế nào một tên võ tôn ra tay nhanh như vậy? võ tôn dám tát vương tọa? Ta sao có thể ngã chết.

    ReplyDelete